Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Nhưng mà này không được bi quan.
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Màu xanh của bể bơi.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.
Còn lại, nó mới là hư vô. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.