Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình.
Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Tôi chưa làm thế bao giờ.
Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.
Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Xung quanh là người. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi.
Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.