Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Kể cả cái nhàm chán. Có lẽ mình nên im lặng.
Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.
Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Nên không ai có lỗi.