Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên. Nã Phá Luân thì tin như vậy. Trong một bài diễn văn, Hoàng đế nói như thách cả nước Pháp: "Trẫm đã cưới một người đàn bà mà Trẫm yêu và ngưỡng mộ, như vậy còn hơn là cưới một người mà Trẫm không được biết".
Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Một buổi tối, tôi được tiếp Maurice Chevalier, danh ca của thế giới. Sau khi nghiên cứu nó kỹ rồi, mỗi tháng nên để ra vài giờ ôn lại.
Von Bulow cãi: - Tâu Bệ hạ, thần tưởng không một người nào ở Anh cũng như ở Đức, lại có thể tin rằng thần đã khuyên Bệ hạ như vậy được. Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả. Mỉm cười với ai, tức như nói với người đó: "Tôi mến ông.
Và điều này quan trọng nhất, dù ông lập tâm thi hành bất cứ công cuộc gì, không bao giờ bà nghi rằng ông có thể thất bại được. Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này. Một ông chủ như vậy, thì người làm công nào mà không yêu kính? Bất cứ ai mà không yêu kính?
"Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật". Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi.
Ông có thể tiếp tôi một lát được không? Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ. Vị giáo sư dạy khoa Thương mãi ở Đại học đường Harvard nói: "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?".
Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất. Dù là bữa cơm "của tôi", con chó "của tôi" hay nhà "của tôi", cha "của tôi", nước "của tôi", Trời "của tôi" - cái "của tôi" nào cũng có mãnh lực như nhau hết". Tôi yêu khán giả của tôi", vừa tiến ra ngoài sân khấu.
Má nó đuổi đứa kia đi, lấy lại xe cho con. Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Ông trả lời một vài câu thôi, rồi nhất định không trả lời những câu khác.
Ông Gaw không đòi mà được. Là vì tôi muốn xui ông ấy mua những bức vẽ, mà tôi cho rằng hợp ý ông. Thực là một sự quảng cáo cực tốt cho ông.
Tôi cho chiến tranh là một canh bạc, và những người cao nhất cũng có khi thua". Mới rồi, tôi gởi một tờ phỏng vấn có nhiều câu hỏi cho 1. Hồi đó cháu 19 tuổi, mới ở trường ra, nghĩa là không có một chút xíu kinh nghiệm nào về thương mãi.