Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng. - Uhm, không có gì, mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người khác cũng là một cách tìm đến niềm vui cho chính mình đấy Ghét à! Thôi ta thăng nha! Rồi cả bọn phá lên cười.
Cuối cùng thì cũng đến được nơi mà Ghét mong đợi, một khu rừng xanh mướt mắt hiện ra trước mắt. cảm mà suốt mười mấy năm sống chung với nhau chưa bao giờ tôi thốt lên và cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lúc phải thốt lên những lời đó với chị. Hôm nay họp nhóm, mệt chết được, nhưng mà cũng vui, đã lâu rồi mình không được vui như vậy, giá mà lúc đó có… mà thôi bỏ đi! Người ta giờ thậm chí còn không thèm nói chuyện xã giao với mình nữa là, gửi biết bao nhiêu tin rồi còn gì, tức chết đi được.
- Sao con lại vô chùa thấp hương một mình vậy? Con có chuyện buồn gì phải không? Ta nhìn thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đôi mắt con. Lưỡng lự một hồi mẹ Bông nói: "À, chắc tại bố còn bận chiến đấu, khi nào hòa bình bố sẽ về với mẹ con mình thôi mà!" Chợt phía sau có một bóng người bước đến.
Chính điều này sẽ gây được ấn tượng với nhà tuyển dụng hơn việc bạn có được bao nhiêu năm kinh nghiệm hay kỹ năng bạn tốt đến đâu. Nhà Bông chỉ có hai mẹ con, ba Bông mất tích trong chiến tranh, vì thế mẹ dồn hết tình thương yêu cho Bông để cố gắng bù đấp khoảng trống đó. Theo chân voi cha, Ghét đến một khe núi, một nơi mà hai bên là vách đá cheo leo dựng thẳng đứng, cây cối hầu như không mọc ngoài vài bụi cỏ đã héo khô từ bao giờ.
Trong phỏng vấn xin việc, đặt biệt là khi chưa có nhiều trải nghiệm, bạn đừng bao giờ cố đặt ra một mục tiêu rằng nhất định phải làm được ở chỗ này hay chỗ kia vì điều đó sẽ vô tình tạo ra áp lực cho bạn trong buổi phỏng vấn, chưa kể đến tâm trạng không vui nếu chẳng may thất bại. Nhưng mình biết làm sao đây, mình không thể cãi lời mẹ được, mình không thể để mẹ buồn thêm nữa, cuộc đời mẹ đã có quá nhiều bất hạnh rồi. Cao ca là khi bạn sẳn sàng bẻ đôi chiếc bánh của mình để thể hiện thiện chí với người chưa bao giờ chịu cho bạn ăn chung chiếc bánh của họ.
Tôi hiện đang là sinh viên … chuyên ngành thiết kế. Như một hiệu ứng dây chuyền, hàng chục cánh táy khác giơ lên, nào là "Sao tai cô to thế?" rồi "Sao giọng cô nhỏ thế?". Trong mắt Chip ba là người đàn ông lạnh lùng và đáng sợ, vì thế đối với Chip, dường như có một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa cô và ba.
” – Phượng “Sài Gòn” gợi ý. Sau một thời gian anh được một công ty đặc cách tuyển dụng vì thành tích học tập của mình ở trường và được họ cử đi tu nghiệp hai năm ở tập đoàn Adode, San Francisco, Hoa Kỳ. "Ở Nhật Bản có một anh chàng tên Tsugitaro, trong nhiều năm anh là một công nhân nhà máy hóa chất, nhưng sau đó bị thất nghiệp.
Bât hanh là khi bạn có cả môt rổ bánh nhưng lại không có thời gian để ăn chúng. Khi làm một công việc freelace, bạn phải chủ động xử lý mọi tình huống có thể xảy ra trong công việc. “Tại sao mình lại phải sợ ba nhỉ, chẳng phải ba cũng rất thương và quan tâm đến mình sao?” – thoáng nghĩ, trong đầu Chip bỗng nẩy sinh một ý tưởng, cô quyết định viết cho ba một bức thư.
Thực chất không phải là từ gì quái dị, nó là từ IDEAS viết lộn ngược. Cụ ngồi đó, chỉ một mình. Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất.
Không còn được giành ăn, không còn được đấu khẩu với chị bỗng dưng tôi cảm thấy thật khó chịu. Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh. đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.