Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Nói chung là tốn thời giờ. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Mà đời người thì có mấy đâu. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.