Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.
Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.