Thật thú vị khi biết rằng cho đến tận đầu thế kỷ XXI nhiều nhà lãnh đạo vẫn thích dùng các con dấu để làm tăng sức nặng áp đặt lên các ứng xử văn hóa của tổ chức như là cách duy nhất. Nó đặc biệt bởi vì ông luôn luôn tập trung lo cho nhân viên là lo cho doanh nghiệp, thay vì lo cho doanh nghiệp rồi lo cho nhân viên. Ai đã đưa Tom đến IBM? Không phải là Watson.
Thành công của ông trong việc quảng bá mô hình tập lái máy bay ngay dưới mặt đất đã kiếm cho ông vị trí sĩ quan hậu cần và phi công cho Thiếu tướng Follett Bradley, lực lượng không quân của Tổng cục thanh tra. Thật thú vị khi mọi công nhân đều được khuyến khích chơi golf. Và nếu không biết cách lắng nghe đồng đội của mình, bạn khó mà thảo luận thành công.
Và Watson đã đúng khi cho Tom một cơ hội mạo hiểm. những vụ sụp đổ lớn như vậy. Watson là trường hợp tự tìm đường đi và cách thức của ông là đối diện với thất bại.
Watson đã không chọn nhầm người để IBM tiếp tục phục vụ con người. Nhưng cuối cùng người ta có thể hiểu ra rằng: Ông có đủ tự do về pháp lý để nói và đủ cay đắng để chia sẻ.
Nhiệm vụ của nó là xâm nhập vào bên trong thị trường máy cũ, bán phá giá để đánh bại các đối thủ, tạo những khoảng trống để NCR bán thế hệ máy mới và quan trọng hơn là để kiểm soát toàn bộ thị trường. máy chủ truyền thống. Các cư dân chuyển lên tầng hai bắt đầu di chuyển bằng thuyền đến trụ sở NCR trên vùng đất cao.
Và sự nghiệp lẫy lừng của ông đủ sức mạnh là một cuộc thí nghiệm đáng tin cậy. Nhưng ông yêu các nhà máy sản xuất máy đục lỗ thẻ đến mức, trong cuộc họp xung quanh chiếc bàn gỗ, ông đã ra lệnh xây thêm nhà máy 7,5 mẫu Đó là thành phố sản xuất xe hơi, sơn và các loại máy cân đo.
Và ông đem nỗi âu sầu về sức khỏe này vào công ty. Watson bước lên bục phát biểu, và rõ ràng là ông có phần nổi cáu. Watson với cỡ chữ lớn và bên dưới là ghi danh công lao của ông: Incoporates IBM người đã tổ chức nên IBM.
Nhưng dường như, đó là khát vọng tự thân của Watson hơn là ông muốn IBM trở nên như vậy. Đó là nhờ IBM đã quay trở lại với khách hàng mà vẫn duy trì đỉnh cao trí tuệ nhân tạo. Cha nghĩ, sợ hãi là động cơ vĩ đại cho thành công.
Suốt những năm tháng đầu tiên gầy dựng CTR thống nhất, Watson nỗ lực không mệt mỏi để một nhúm 400 nhân viên của mình hiểu rằng tổ chức của bạn có giá trị gì, trước khi biết tổ chức của bạn làm cái gì. Watson không sợ sai lầm khi mời một người âu sầu vì thất bại. Cho đến tận lúc này, rõ ràng Watson vẫn cho rằng chỉ có những nhà khoa học mới cần những cái máy tính toán rất nhanh này.
Đội quân bán hàng lịch lãm và tinh nhuệ của Watson giờ đây không chỉ còn là độc quyền của quý ông. Ông đã tạo ra việc làm cho người khuyết tật khi mà các nhà công nghiệp và phần lớn xã hội chưa thấy đó là những người có khả năng và có quyền mưu cầu hạnh phúc thông qua lao động. Đến thế hệ Gerstner thìgần như đã bỏ hẳn cũng với nỗ lực cứu IBM thoátkhỏi tâm trạng cứng nhắc của nó.