Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Và những cái xác cháy khét lẹt. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Chúng tôi mò mãi không thấy. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Câu chuyện có vẻ như vầy. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Bạn không mong bác đọc lắm. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.