Gaigoiq12

Đụ nút cán từ phía sau cho em tây được phê

  • #1
  • #2
  • #3
  • Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Cậu em hướng dẫn tận tình. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.

    Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.

    Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.

    Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.

    Giữa hiện thực và huyền ảo. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Tôi đi bộ cũng được.

    Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.

    Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.

    Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Không, tôi không cần biết.

    Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Sức khỏe phải tự mình giữ. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.

    Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap