Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Mà còn thua trắng về tài năng. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Gió se sẽ mang vị mặn. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Tôi cười khùng khục trong họng. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.
Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Mực thước và tự nhiên. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.