Những bệnh đó là những bệnh đặc biệt của hạng người luôn luôn sống một đời gay go, ồn ào, rộn rịp. Tin tức bay khắp thế giới. Người ta dạy việc tôi trong có hai ngày, mà những điều chỉ bảo đó lại càng làm cho tôi sợ hơn nữa.
Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. Chứng tiểu đường (nước tiểu có nhiều đường) của những người lo lắng quá. Đúng như lời Tennyson đã nói khi bạn thân nhất của ông là Arthur Hallam qua đời: "Tôi phải cắm đầu làm việc, không thì thất vọng cũng giết tôi thôi".
Tôi phải gặp ông ấy xem sao". Bạn cứ nghĩ tới ngày mai, cứ cẩn thận suy nghĩ, dự tính, sửa soạn đi, nhưng đừng lo lắng gì hết.
Ông tuyên bố: "Suốt đời tôi, tôi có làm việc đâu. Clelland ở Đại học đường Lincoln Memorial, và H. Ông ta lại hỏi đến những thư chưa đáp.
Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó. Quá khứ đã chết, đừng cho nó sống lại nữa. Có lẽ khi ta nói, ta đã thấu triệt tính cách của những nỗi thắc mắc của ta hơn chăng? Đến nay chưa có ai có thể giải thích chu đáo hiện tượng tinh thần đó.
Trên địa cầu này, mỗi người chúng ta là một nhân vật mới mẻ, vì từ hồi thiên lập địa tới giờ, chẳng hề có người thứ hai nào giống ta như đúc, mà từ nay tới khi tận thế cũng không sao có được một người thứ hai y như ta nữa. Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi, vừa thổi, thích chí lắm. Mười năm trước cô đã bị kích động rất mạnh.
Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở. Rồi tôi bắt chước những ngón hay nhất của họ và sẽ luyện cho tài tôi thành một kết hợp rực rỡ của hết thảy những tài ba đó. Bà thắng bác sĩ Adler, vì thâu được kết quả nhanh gấp 14 lần.
Cách đây ít lâu, tôi có dịp gặp ông Robert Mayard Hutchinson, Hiệu trưởng Đại Học đường Chicago. Little mà xin người khác chỉ trích ta một cách ngay thẳng, có ích, ngõ hầu ta được dịp tu thân. Quy tắc 1: Lời chỉ trích bất công thường là những lời khen che đậy.
Nhiều thân chủ, dữ ta!" Tôi vội vàng bán lại chiếc quan tài cho một nhà chuyên lo đám táng và trở lại làm ăn. Bạn cứ nghĩ tới ngày mai, cứ cẩn thận suy nghĩ, dự tính, sửa soạn đi, nhưng đừng lo lắng gì hết.
Má tôi hỏi: "Dale, cái gì mà khóc vậy?" Tôi sụt sùi đáp: "Con sợ sắp bị chôn sống". Lúc đó vì chiến tranh, dầu xăng bị hạn chế gắt và người ta chỉ giao cho chúng tôi vừa đủ số xăng để phân phát cho khách hàng thôi. Kết quả, mỗi nhân viên phải ôm từng chồng báo cáo về nhà để nghiên cứu.