Tại sao lại thế? Bởi chúng ta dung nạp con số vào một mạch trí nhớ kéo dài khoảng hai giây đồng hồ. Hành lang vốn đã chật hẹp giờ càng trở nên chật hẹp hơn. Họ không đơn thuần ra mệnh lệnh.
Tôi rời khỏi nhà vào buổi đêm, sau giờ đi ngủ. Ví dụ thế hệ chúng tôi: được tiếp xúc với máy tính lần đầu tiên là quãng 1992-1993, bắt đầu học tiếng Anh vào khoảng năm 1990. Những từ tương ứng với chúng trong tiếng Anh là four, seven − dài dòng hơn: phát âm những từ này mất khoảng một phần ba giây đồng hồ.
Giờ thì nó hợp lý rồi. Chúng là nguyên nhân hàng đầu gây tử vong đối với người ở độ tuổi dưới 65. Chris Langan đã đầu hàng, chọn dừng cuộc chơi khi đạt được mức thưởng 250.
Vancouver đáp trả vào hiệp ba, ghi được bàn thắng quyết định của trận đấu và rồi, khi Medicine Hat để mặc thủ thành của mình chống đỡ tuyệt vọng, Vancouver đã ghi bàn lần thứ ba. Ông bán hết sạch cả mười tá trong hai ngày. Anh không hề nhìn thấy.
Trong những đêm mưa bão, các nhân viên kiểm soát không lưu lúc nào chẳng nghe thấy các phi công nói về chuyện cạn nhiên liệu. Kiếm được việc làm với một giáo sư khoa học máy tính nên cậu có thể lập trình suốt mùa hè. Có nhiều cầu thủ sinh vào tháng Giêng hơn bất cứ tháng nào khác, và với mức chênh lệch áp đảo.
Bill Gates đã mắc nghiện chiếc máy vi tính từ hồi còn là đứa trẻ. Nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì nhiều, bởi cả hai học sinh đều ở mức trên ngưỡng. Bác sẽ xem vết đó thế nào và có thể làm gì.
Klotz tự coi mình là một kẻ dưới quyền. Đó là vào hồi những năm 1950, nhiều năm trước khi xuất hiện các loại biệt dược làm giảm cholesterol cũng như những biện pháp tích cực hòng ngăn ngừa bệnh tim mạch. Chúng tôi bảo các sinh viên quay xuống hành lang và ở đầu kia có một kẻ đồng mưu khác bước tới.
Thoạt tiên điều đó là không thể lý giải, bởi cơ trưởng hầu như luôn là phi công giàu kinh nghiệm nhất. Cứ như thể là anh ta ăn nói trong một nhà hàng vậy, Vâng, tôi dùng thêm ít cà phê nữa, và, à, tôi đang bị hóc một cái xương gà. Các xa lộ chen kín xe vận tải kéo hàng.
Thử tưởng tượng xem mọi thứ ra sao khi chứng kiến thành công nhanh chóng của Regina và Louis Borgenicht qua đôi mắt con cái của họ. Nhà hàng xóm quá khiếp hãi để khiếu nại và đã bỏ trốn khỏi hạt. Các bậc cha mẹ trung lưu trò chuyện đến nơi đến chốn với con cái, lập luận và phân tích với chúng.
Vậy nên tối đa họ cũng chỉ có khoảng một ngàn giờ làm việc một năm. Chúng tôi đã nhận thấy, Terman kết luận, với thái độ còn hơn cả thất vọng, rằng trí tuệ và thành công không hề tương ứng với nhau. Với chữ ký ấy, cuộc đời cô bé đã thay đổi.