Cùng san sẻ với nhau điều tốt là biểu hiện của một bản chất rộng lượng. Để phát triển tinh thần, chúng ta cần đến sự hiểu biết. Mặt khác, nếu chúng ta tin - hay chúng ta thấu hiểu - rằng, cuộc sống và công việc là nhằm mang lại lợi ích cho bản thân mình và cho những người khác, chúng ta sẽ có sự hứng thú, ham học hỏi trong việc nhìn nhận những điều diễn ra xung quanh.
Căn bệnh tai hại nhất của tâm trí chính là suy nghĩ quá mức, đặc biệt là suy nghĩ quá nhiều về người khác: người ta làm gì, lẽ ra người ta phải làm gì, họ đã nói gì, ta muốn họ phải nói gì, tại sao họ cứ nói thế. Bạn nói những gì, làm điều gì, cảm thấy như thế nào - tất cả đều có nguồn gốc từ trong tâm trí bạn, và bắt đầu chỉ bằng một ý nghĩ. Đừng bao giờ chịu đầu hàng, nếu không, bạn sẽ đánh mất số phận của bạn.
- Sự thay đổi trong nhận thức có thể mang lại những chân trời mới cho cuộc đời chúng ta. Hơn nữa, chính tôi cũng không thích mất mát. Hãy để bình yên tìm thấy mái nhà của nó trong lòng chúng ta.
Tâm hồn vốn không thuộc về thế giới vật chất nhưng lại là nền móng của ý thức. Chúng ta suy nghĩ như thế nào thì sẽ nhận thức như thế ấy, và chúng ta nhận thức như thế nào thì cuộc đời chúng ta sẽ như thế ấy. Sự trao quyền sức mạnh cho bản thân chỉ có thể bắt đầu khi chúng ta nhận lấy khả năng hồi đáp này.
Những câu hỏi tuy bình thường nhưng vẫn đáng để suy ngẫm. Nếu mục tiêu chính trong đời ta là muốn đạt điều gì đó, thì bảo đảm rằng ta sẽ không bao giờ đạt được bất cứ điều gì - những điều có giá trị lâu dài. Chỉ mong đợi điều tốt nhất thì chưa thể tìm thấy hạnh phúc.
Khi tìm hiểu về một chủ đề, chúng ta nên xem xét vấn đề trong ngữ cảnh của nó và đặt ra một số câu hỏi căn bản. Sự hài lòng đến khi một người sống bằng sự trung thực và giản dị. Có thể bạn sẽ thốt lên rằng: "Tôi sẽ tìm thấy loại cơ hội nào trong hàng ngàn rắc rối mà tôi phải đối diện từng ngày trong cuộc sống của mình?".
Để phát triển nội lực, ta cần trung thực. Tôi xua tan bất cứ căng thẳng nào trên đôi chân tôi. Những ai trong đời chưa hề cố gắng phấn đấu vươn lên sẽ ít rộng lượng với người khác, ngay cả khi họ tỏ ra bao dung.
Dù giàu có và sở hữu nhiều của cải, ông vẫn cảm thấy bất hạnh. Tiếng nói trong ông như một kẻ thù, khiến ông trở nên căm ghét bản thân. Chúng ta quan tâm đến người khác nhưng không cần phải lo lắng về họ.
Theo đó, quyển sách được tạo thành từ ý tưởng của ba tác giả: Trish Summerfield đã viết từ chương 1 đến chương 4 với sự cộng tác của Frederic Labarthe. Suy nghĩ có thể là sự sáng tạo hay phá hủy, yêu thương hay thù hận, nâng đỡ hay vùi dập. Ai trong chúng ta cũng luôn mong ước vươn cao, bay xa.
Khi chúng ta nhìn thẳng vào những thiếu sót của bản thân thì sự giận dữ của ta đối với người khác biến mất. Không có sự trung thực, ảo tưởng sẽ thống trị. Chúng ta nên tự nhiên nhưng không được bốc đồng.