Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Ông anh cũng làm theo. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.
Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Còn lại, nó mới là hư vô. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.