Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Liên miên liên miên đục vào óc. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Chắc hôm nay có việc gì. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Đây là một thử thách nữa. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Khoảng cách vô hình.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Đừng thuyết giáo vô ích. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Định kiến tàn sát sự phong phú. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
Chả phải thở than gì. Hôm nay chị bạn ra viện. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.