Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Đặc biệt là trong những người tài.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Phải hết sức giữ gìn. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Nháy: Chiều đi đá bóng. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.