Chảng hạn nếu tôi biết trước rằng khoảng 5 năm nữa, tôi phải chiến đấu trong một trận cũng đổ máu như trận Gettyberg (hồi Nam Bắc chiến tranh) thì chắc là tôi hoảng sợ tới chết ngất. Tôi chạy lại xưởng của California, rán làm cho ông hội trưởng hiểu rằng thời vận đã xui, và chúng tôi đương bị phá sản. Tôi mua được cuốn Quẳng gánh lo đi và vui sống (và hai cuốn khác nữa) hồi đầu tháng tám từ một người bán hàng dạo, giá bìa ghi 34.
Chỉ có nâng cao tư tưởng mới có thể thành công và tiến được thôi". Sau tôi phải giảng nhiều ngày, ông mới chịu ngưng đóng hộp dâu và đem dâu tươi bán ở chợ San Francisco. Tại sao vậy? Vì những người ở trong những phòng ấy thường mê man vào công việc của họ, không còn thời giờ để lo nghĩ về mình.
Ông Lincoln liền lập tức hồi lệnh. Vậy phải làm sao? Xin bạn hãy nghe câu chuyện của một cô tốc ký trong một công ty dầu lửa. Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa.
Đó là bước đầu đưa tới hiệu năng". Nhưng khi chàng đàn cây banjo và ca những bài hát của bọn "cao bồi" ở Texas thì chàng vào một con đường mới đưa chàng tới sự nổi danh khắp toàn cầu, trên màn ảnh cũng như trên đài phát thanh. Nelson trong trận Trafagar cũng vậy.
Chúng tôi vào một nhà thờ cầu nguyện rằng nếu cháu phải chết thì đó là Thánh ý của Thượng Đế thì chúng tôi cam chịu. Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận "Nói xong, tôi thấy dễ chịu hơn, đã lâu chưa bao giờ được bình tĩnh như lúc ấy.
Bà kể: "Năm năm trước, một hôm vào tháng chạp, tôi thấy tâm hồn chìm đắm trong biển ưu tư. Tôi làm những việc mà tôi có thể làm được, không tiếc công tiếc lực và tôi sẽ làm cho kỳ được. Tôi không bao giờ quên được một ý kiến đã đọc trong tờ báo Đời bạn.
Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông. Đã một tuần rồi, đêm đó tôi mới được ngủ say. Ông này giảng cho ông Lincoln hiểu sự lầm lỡ của ông.
Rồi ông bỏ ra hai năm để sửa soạn một phim phóng sự về đời sống ở Ấn Độ và Afganistan. Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ đã chết rồi tự chôn nó. Nói đến tự tử, tôi nhớ đến trường hợp mà Bác sĩ H.
Một người nữa công nhiên bỏ Chúa khi Chúa sắp phải tử hình và còn thề lại ba lần rằng y không hề quen biết Chúa bao giờ, hai người phản bội trong số 12 người bạn. Chính những thượng cấp của ông sống sung sướng ở Washington lại phát điên, vì Peary đã nỗi danh vang lừng trong nước. Như đã nói, tôi sinh trưởng trong một trại ruộng ở Missouri.
"Khổ trí vì thấy một đống công việc bó buộc phải làm gấp cho xong, nội trong ngày". Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Tôi vẫn ngủ kỹ như thường.