Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Nhưng nước mắt không nghe tôi. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi:
Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Màu xanh của bể bơi. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Cậu ấy là người tốt.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Ông cụ rất phấn chấn. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Ngại nói là ta mất xe. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.