Ông được bầu làm thư ký hội nghị ở Philadelphie, do đó mà được độc quyền lãnh in hết thảy những công văn trong các sở. Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Bà Disraeli không phải là một người hoàn toàn nhưng trong 30 năm, bà không ngớt nói về chồng bà, khen ngợi, ngưỡng mộ ông.
Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết: Xin bạn nhớ rằng người viết bức thư đó làm trọng mãi (mua bán chứng khoán) ở thị trường chứng khoán Nữu Ước một nghề khó tới nỗi 100 người thì có 99 người thất bại. Tôi sẽ làm cho ông đổi ý".
Tôi ở tại một vùng ngoại ô kế cận Nữu Ước. Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo". Nhưng tôi ngại rằng cái phong trào chỉ trích và nghi ngờ các vị chỉ huy mà ông rải rác trong quân đội sẽ trở lại hại ông.
Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống. Disraeli, một trong những nhà chính trị khôn khéo nhất đã nắm vận mạng cả đế quốc Anh, có lần nói: Gặp một người, cứ nói với họ về chính bản thân họ, họ sẽ nghe bạn hàng giờ. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông.
Muốn dẫn dụ người, không phải tranh biện mà được. Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn. Hãng Chrysler đóng một chiếc xe hơi riêng cho Tổng thống F.
Franklin Bettger, một biện sư khéo léo nhất trong nghề bảo hiểm nói với tôi: "Từ lâu, tôi đã hiểu rằng với nụ cười, đi đâu ta cũng được tiếp đón niềm nở hết. Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập. Tôi biết một tiểu thuyết gia rất sợ làm phiền lòng những người thân, đến nỗi không dám để lộ ra nét mặt, những tình cảm của ông khi ông âu sầu, lo lắng.
Sau nhiều lần thất bại, ông Wesson hiểu rằng phương pháp của ông dở, và ông đã theo vết xe của người khác rồi. Rút cuộc, tôi xin ông ấy cho biết điều gì, ông cũng vui lòng cho biết hết". Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được.
Lát nữa ra đường bạn sẽ gặp nó. - Thưa bà, nên lắm chứ. Nhờ họ, ta sống được phong lưu.
Mười lần thì có tới chín lần những đối thủ, sau cuộc tranh biện, vẫn tin chắc rằng mình có lý. - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết. ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời.
Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?. Tôi cảm tạ ông và kính chúc ông. Thì cứ khen họ cho họ nghe.