Jim trông thấy tín hiệu. Những điều ấy bạn hoàn toàn có thể không mắc phải khi chỉ nói theo lối thông thường, bình dị. Sau khi cho tôi biết giờ nào, ngày nào và tại đâu, ông hỏi: Anh sẽ nói về đề tài gì?
Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào muốn nói không? Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả. Suốt ba mươi năm nay tôi đã lau chùi hai bức ảnh.
Tôi rất kính nể Bob. Stengel trả lời tỉnh rụi: Ồ, có đấy thưa ngài. Harrison đã nói hơn một tiếng đồng hồ trong một tiết trời giá lạnh ngày 4/3/1841.
- Cậu có biết sau bữa tiệc thì Jeanerre luôn hát vài bài không? Một chương trình thành công tức phải vừa bổ ích vừa hấp dẫn. Vậy mà anh chẳng hề đá động gì tới nó!
Giây phút của tình người! Danny đã tạo ra khoảnh khắc thiêng liêng ấy không phải từ sự cởi mở, hay từ những lời nói hay ho thú vị mà từ một tấm lòng biết chia sẻ và đồng cảm. Để tránh việc này, ta chỉ nên nói về những điều mà ta biết rõ. Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười.
Đôi lúc bạn tiếp xúc với người giàu có và nổi tiếng, thì việc của bạn lúc ấy không phải là đứng đó để run hay hồi hộp. Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn. Nếu ít có dịp trò chuyện với họ thì hãy tìm đến những người lớn tuổi khác.
Nếu được tàng hình bạn sẽ làm gì đây, hoạt động từ thiện hay sinh lợi riêng cho bạn? Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ. Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời.
Nếu đề tài về giáo dục, bạn có thể hỏi: Hình như con gái anh đang học ở trường trung học X. Phải lập luận một cách cương quyết và sắc bén. Bạn cần phải tự tin để nói, để chứng tỏ và khẳng định mình.
George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Truyền hình trực tiếp thì đã sao? Sự khách khí trong giao tiếp là như thế nào? Tất cả đều không quan trọng bằng sự cởi mở chân thành để người với người xích lại gần nhau.
T-t-ôi biết tôi n-n-ói rất r-ất khó kh-ó-ó nghe, nhưng tôi v-ẫn r-r-ất vui khi được nói ch-ch-uyện với bạn. Khi bạn trình bày một bài diễn văn trước công chúng, sự cô đọng và ngắn gọn sẽ được mọi người hoan nghênh. Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười).