Tôi muốn thành thực hỏi bạn hai chữ "mầu nhiệm" đó dùng có đúng không? Không - Không được đúng lắm, vì còn ở dưới sự thực xa. Từ đó chẳng những ông không dung dễ dãi với mọi người. Vậy, trong khi thầy ấy cân thư của tôi, tôi nói: "Tôi ước ao có được bộ tóc như thầy!".
Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại. Mà không có chi nuôi chúng hết. Nhưng đối với những "quái vật" như trong số những người mắc nợ tôi, thì tôi còn ngờ kết quả lắm"! Các ông ấy nói có lẽ đúng.
Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi. Mới đại thắng được quân Y Pha Nho ở đảo Cu ba về, "kỵ sĩ vô úy" đã được bầu ngay làm Thống đốc Nữu Ước. Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm.
Chẳng bao lâu xưởng đó, trước kia sản xuất thấp nhất, bây giờ đứng đầu trong nhà máy. Không bao giờ chúng ta dám nghĩ tới chuyện ngắt lời một ông khách sơ giao và bảo ông: Con gái bà không biết trả lời ra sao, sa lệ.
Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận. Hai mươi sáu tiệm, cao lâu hợp lại thành công ty đó và cùng theo một chính sách đặc biệt, lấy "danh dự" làm trọng. Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng.
Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: "Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được". Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?. Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn.
Thiệt hiếm thấy được một người trong giới của bà, có học thức như bà lại chịu khó viết thư chỉ bảo cho những diễn giả trước máy truyền thanh; tôi mong rằng bà sẽ có lòng tốt để ý tới những bài diễn thuyết sau này của tôi nữa. Tranh biện không phá tan được sự hiểu lầm. Đó là quy tắc thứ 9.
Vậy muốn thay đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải: Hồi đó cháu 19 tuổi, mới ở trường ra, nghĩa là không có một chút xíu kinh nghiệm nào về thương mãi. Vậy đáng lẽ buộc tội, chỉ trích ai thì ta phải ráng hiểu họ, tìm nguyên nhân những hành vi của họ.
Đó là quy tắc thứ chín. Có ông ở vỏn vẹn có ba tuần. Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình.
Không ai mời tôi mua hết mà tự ý tôi, tôi ngỏ ý mua về dùng trong nhà thương của tôi". Trong bài đầy những câu tươi tựa hoa, như những câu này: "Tôi lấy làm vinh dạ được ở trong nhóm anh em, tôi đã lại thăm gia đình anh em, chúng ta gặp nhau ở đây như những bạn thân. Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ.