Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Một số người giúp đỡ nhiều. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Thôi nhé, cất ngay đi.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Chính trị là một cuộc chiến. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.