Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Cơ bản là không muốn lắm.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Ông anh cũng làm theo. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Tôi làm độc giả cho tôi. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Nhưng mà tôi bỏ học. Cảm giác như không thể lành lại được. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.