Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.
Chẳng có gì đáng bực cả. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Ông anh chuyển sang bể nóng.