Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).
Người rỗng như không có lực. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Gặp ở rất nhiều nơi. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Nhưng ta không cho nàng nói. Mệt và không thích thú.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Chúng ta có hai cái rỗng. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Tôi không muốn đi đâu cả.
Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.