Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Em chỉ thích những anh nho chín. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Thậm chí, phải viết, phải sống. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.