Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.
- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Thế có phải đỡ cho cả hai không. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.