Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Nó muốn khám phá tôi. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Bác vòng sang phía trái tôi.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.
Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Trượt theo hai bên má. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Nhưng đành phải nhả ra. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Một kẻ lạc loài vô cảm. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.