Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Họ nỗ lực vì điều đó. Ta thấy đã đủ ớn rồi.
Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.