Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.
Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Xôi em để trong lồng bàn. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Và chưa thấy phải thay đổi. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem…
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Phải hết sức giữ gìn.
Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.
Mà không xuyên sang tai bên kia. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp.