Watson hài lòng với bản thiết kế của họa sĩ. Có thể thấy, công cuộc tiên phong của Watson trong máy tính đã diễn ra kịch tính, trễ tràng vàgấp gáp. Nhưng một khi đã sa vào tính tự mãn, ta sẽ gục quỵ mãi mãi.
Và ngay trong suy thoái nghiêm trọng ông đã dành đến 6% thu nhập trong một năm, khoảng một triệu đôla, để mở phòng thí nghiệm IBM. Page đã nói với Playboy vào năm Ông không lập tức bán ngay các bộ phận không hiệu quả để tập trung vốn vào những bộ phận sinh lời như cách thông thường.
Trong các hành lang của tổng hành dinh tập đoàn này thỉnh thoảng người ta thấy có ai đó chơi piano ngẫu hứng. Bốn mươi hai năm trước ông cũng đã nói: Những quan chức quản lý là người trợ giúp cho nhân viên của mình thay vì nghĩ mình là ông chủ. Watson bác bỏ đường lối của con trai bởi vì ông không công nhận tầm nhìn của Tom chủ trương hướng về máy tính điện tử - ông thấy rằng tương lai của IBM nhất định là máy tính thẻ đục lỗ.
Cái thuở Tom còn đỏ hỏn và Watson phải cay đắng xa con lê chân đến New York này, ông đã nhìn thấy tòa nhà Morgan cao ngất ngưởng trước khi đẩy cánh cửa vào tòa nhà mà ông chủ CTR ở Trong thực tế, IBM đã được cứu thoát vào những năm 1990 nhờ công của Lou Gerstner với công cuộc tái cấu trúc: Chuyển IBM thành công ty giải pháp (cho khách hàng và vì khách hàng). Giờ thì Watson biết, con trai mình đã chơi khăm ông cha một cách dễ thương như thế nào.
thì Watson chính là một trong những người đầu tiên làm điều đó. Chúng ta có thể giảm giá cho thuê máy xuống còn một nửa mà vẫn kiếm được nhiều tiền cho cổ đông. Như vậy, doanh nghiệp lớn hay nhỏ tùy thuộc vào vấn đề xã hội mà họ giải quyết được.
Tầng hầm của tòa nhà là một giấc mơ của các kỹ sư thuở đó: Phòng tái tạo thời tiết để các kỹ sư tiến hành các thí nghiệm. Lou Gerstner xuất hiện ba năm sau, khôi phục lại IBM bằng tinh thần kinh doanh Watson. Hôm đó, Watson ngồi trong quán rượu cho đến khi người ta đóng cửa.
Gerstner và Tom được dẫn ra trong cuốn sách như là minh chứng cho các thế hệ IBM và Watson chính là mã di truyền. Không có nhà quản trị tài năng chân chính nào muốn sa thải nhân viên. Ông sẽ ngủ giấc ngủ mãi mãi ở đó, bên cạnh ngôi mộ của cháu nội đầu tiên của ông, con trai đầu của Tom và Olive.
Rồi Phillips cũng ngồi nói chuyện với Aiken. Và với tình yêu sống chết với IBM ông đã biến nỗi ám ảnh đó thành những giá trị mới mà ông gọi là định đề con người IBM trở thành nơi của những người biết suy nghĩ để chế tạo ra những cỗ máy biết suy nghĩ, đi xa và dài lâu vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Chúng ta phải làm điều đó vì chúng ta có những kỹ sư giỏi nhất
Đó là biểu tượng CTRCo với kiểu chữ bay bướm Moroco rất quen thuộc của thế kỷ thứ XIX. Watson chưa từng đóng dấu một văn bản quy định nào về chuyện này. Mùa xuân năm 1993, phần lớn những việc tôi làm là hướng cho hãng tập trung lại vào thị trường với suy nghĩ rằng đó là cách duy nhất để
Có điều là Watson chưa đưa IBM trở thành tập đoàn đa quốc gia như chữ I (international) trong cái tên mà ông đặt cho nó. Chúng ta tìm hiểu về người đã tạo ra doanh nghiệp xuất sắc này. Trong tự truyện của mình, Tom đã mô tả mười năm làm việc với cha là quãng thời gian dày đặc những cuộc xung đột.