Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Thấy mặt mình mát lạnh.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Chúng là những kiệt tác. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học.