Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Đó là một niềm an ủi. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Hắn cũng đang không cảm nhận được. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Chắc hôm nay có việc gì.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.