Bạn muốn về nhà viết quá. Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Tôi cũng không phản đối đâu.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Dừng lại vẫn là chơi. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Mất mất người kể chuyện. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Thôi nhé, cất ngay đi. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Dù chỉ là một nhân vật. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.