Michael Treacy, tác giả cuốn The Discipline of Market Leaders (Những nguyên tắc của các công ty thống lĩnh thị trường) cho rằng các công ty hàng đầu thường chọn các cách thức: một là, cung cấp sản phẩm có giá thấp hơn; hai là, sản phẩm tốt nhất (giá có thể cao); ba là, sản phẩm thỏa mãn nhu cầu khách hàng. Khi Tom không chịu xưng hô thưa ông thưa bà như văn hóa mà Watson đã dày công xây dựng, Watson đã từng gào lên trong cuộc họp: Câm cái mồm anh lại Maney đã tìm thấy một chi tiết như vậy. Mở hàng bán sữa, đóng cửa vì phá sản.
Và sau khi đọc cuốn sách của Black, Jeffle thấy rằng: Tôi không hoàn toàn chấp nhận lý lẽ của Black rằng Watson và IBM phải chịu trách nhiệm một phần nào đó với vụ diệt chủng và tôi cũng không đồng ý với ông (Black) về chuyện Watson khi đến với Đức Quốc xã thì đã biết rằng mình làm ăn với kẻ giết người. The Wall Street Journal đã viết về Watson: Nhớ về Watson là người ta nhớ rằng: Ông chỉ nói sự thật. Nhưng Watson, sau khi gia nhập ban quản trị điều hành 900 nhân viên bán hàng ở 200 chi nhánh trên nước Mỹ, lại học ở đây những chi tiết hay.
Sau này, ông sẽ phải vất vả với phương cách này. Thị trường mất một nửa không chỉ cho thấy công ty đang thua trên biểu đồ doanh số mà nguy hiểm hơn, chính là năng lực dẫn đầu, tư chất đổi mới của nó đang dần mất đi. Nói cách khác, doanh nghiệp, mà Watson đã xem như cả cuộc đời của mình, đã xa rời lợi ích của khách hàng trong một thời gian dài.
Không có cái gì như thế cả và không bao giờ có. Rồi Phillips cũng ngồi nói chuyện với Aiken. Và thái độ đó cho phép người ta đủ khả năng để chia sẻ quan điểm và hiểu biết của đồng sự.
Mong muốn của ông đối với người con trai cả làm người ta nhớ lại cảm xúc của ông vào cái ngày Watson mất cha. Tôi quá sốt ruột, tôi phải nói với các anh. 1953, Watson bước qua cửa tòa nhà IBM đường bệ như mọi khi, dù rằng giờ đây ông đã ở vào tuổi 79.
Nhưng rõ ràng ông đã định nghĩa đúng về lợi ích thời gian của máy tính. Vấn đề là sau khi Hitle phơi bày sự thật bằng chiến tranh và diệt chủng thì người ta sẽ cư xử như thế nào. Watson đã khai sinh khái niệm phần mềmtrong thời đại của mình.
Có lẽ ông tin rằng bài giảng của ông có thể làm thay đổi con người này. Không có nó, các kỹ năng sẽ không đáng giá gì với tinh thần đổi mới của IBM. Chúng tôi biết bạn đang muốn nhấn mạnh rằng Tom Watson mới là một trong một trăm người gây ảnh hưởng lên nhân loại trong thế kỷ XX (Time), vì đã có công đưa IBM và con người vào kỷ nguyên máy tính.
Thời kỳ đó, một chiếc ô- tô muốn khởi động được thì cần phải quay bánh trớn ở trước xe. Dù sao nghi vấn này cũng dẫn chúng ta trở lại thái độ của Watson với ngành máy tính vào buổi đầu. Với ông, IBM không chỉ là cuộc đời ông mà còn là một phần nước Mỹ.
Vả lại, khách hàng của IBM, cho đến tận hôm nay, phần lớn là các doanh nghiệp, ngân hàng, chính phủ chứkhông phải là những cá nhân mua lẻ. Không khí công ty gia đình vẫn ngự trị vào những năm tháng này. Trong khi Watson nỗ lực tạo ra một IBM to lớn, ông đã khám phá ra những cách thức mới trong kinh doanh.
000 nhân viên của mình sống sót trở về từ chiến trường. Thế hệ kỹ sư cùng thời của Watson vẫn miệt mài với những nghiên cứu và sáng chế dựa trên công nghệ nhớ dữ liệu bằng thẻ đục lỗ. Tuyên ngôn của ông hòa bình cho thế giới thông qua thương mại vì thế đến nay đã trở nên bất hủ.