Một cái gì đó kinh điển. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.
Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả.
Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Con nghe lời bác nào. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Con mèo lại sán vào tôi. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Ông Diểu tức giận giương súng. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.