Ngay cả khi làm việc, tôi cũng không muốn nghĩ rằng mình đang mang áp lực công việc. Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Suốt đêm hôm qua tôi đã làm việc liên tục.
Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language). Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt. Bạn thấy đấy, chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng trong những cuộc đàm phán, chỉ cần có chút tài tranh luận và biết học hỏi những người như Herb Cohen, như Bob Woolf… Nếu làm được như những gì họ làm, nói được như những gì họ nói, chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng thành công như họ.
Điều này là lý do khiến Stevenson có tiếng là nhà tri thức. Hoặc người ta sẽ nhăn trán nhíu mày mãi trong cuộc nói chuyện. Làm sao hết run đây? Cách hay nhất là bạn cứ nghĩ rằng cái người đối diện ấy, họ cũng… run như mình thôi.
Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau. Tôi thấy mọi chuyện đều do tàu ngầm Đức gây ra cả. Bạn sẽ tạo được một ấn tượng tốt, một sự khác biệt với những người khác.
Tôi đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào, đơn giản là nhờ tôi biết chân thật. Tôi không dè dặt đâu và nếu chịu tiếp chuyện với tôi, bạn sẽ thấy tôi cởi mở lắm đấy. • Bạn học hỏi được gì từ những người khách thú vị nhất và chán nhất
+ Chớ nghĩ rằng bạn đang nói với những bậc giáo sư, tiến sĩ Sau đó anh ta càng làm tôi phát hoảng khi nói rằng đã xin nghỉ hẳn một ngày làm việc, đến thư viện tra cứu tài liệu, để nói đôi nét về lịch sử thương thuyền, rồi giới thiệu tôi lên nói về tương lai. Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy.
Nghĩa là, bạn càng thích thú, càng quen với nó bao nhiêu thì bạn sẽ làm tốt bấy nhiêu. Đừng mãi nói về những việc đâu đâu rồi phải vội vàng đi vào vấn đề chính trong những phút hiếm hoi còn lại. Nụ cười mỉm của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy.
Quan trọng là ta có cố gắng cải thiện nó hay không mà thôi. Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu. Coolidge nhìn tấm ngân phiếu, rồi ngước nhìn người nhân viên và nói: Please return (Xin vui lòng ra về).
Cái ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN. Nhiệm vụ của tôi là chờ đến 9:30, tôi sẽ gạt cần điều khiển tắt sóng đài ABC, rồi nói vào micro: Đây là đài phát thanh WKAT-Miami, Miami Beach. Tư thế chủ động này sẽ giúp bạn điều khiển cuộc phỏng vấn diễn ra hiệu quả và sôi nổi.
Không cần thiết phải như vậy. Cuomo hoàn toàn có thể chọn một đề tài nói an toàn và nhẹ nhàng hơn. Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi.