Nhưng mà tôi bỏ học. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Hắn biết vì hắn đã từng. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Và những cái xác cháy khét lẹt. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Tôi để vài ngày trôi đi. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.