Bạn cần phải tự tin để nói, để chứng tỏ và khẳng định mình. Tôi hoạt động trong ngành công nghiệp bóng chày. Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không.
Hãy nói đơn giản là: Nói chuyện với anh thì thích thật! như thế cũng đủ lịch sự và làm cho người đối thoại với bạn cảm thấy vui. Bởi ngày nay, chìa khóa thành công trong cuộc nói chuyện là sự thích hợp (relevance). Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng đẹp trời ngày 1/5/1957 tại đài phát thanh WAHR.
Có một phương pháp cực kỳ hiệu quả: Bạn hãy nhờ một người nào đó đóng vai người phỏng vấn, còn bạn thì tập trả lời. Benny không hiểu gì cả: Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười? - Thương gia dầu ô liu, doanh nghiệp ngành mì ống, nhân viên FBI… Đủ cả! Tốt hơn hết hãy để tất cả chìm trong bóng tối.
Có lần một phóng viên hỏi John về cú chặn bóng thất bại trong trận đấu ở Orioles tối hôm đó. Lời thề hẹn có các vì sao chứng giám. Một lần Danny Kaye tham dự chương trình của tôi phát qua làn sóng radio.
Thấm thía những kinh nghiệm, vốn sống của họ, ta sẽ thấy yêu quý chính cuộc sống của mình. Phải kiên quyết và dứt khoát. Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu.
Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không? Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ lúc đó. Hãy nói về kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm của bạn. Hãy đứng thẳng người trong một tư thế thoải mái, còn hơn là bạn khum người xuống hay đứng xiên xiên vẹo vẹo, trông rất xấu và không nghiêm túc.
Câu trả lời của Quayle lập tức khiến tất cả chúng tôi… dựng đứng cả lên! Trời ạ, đây là một người trợ lực đầy bảo thủ của tổng thống Bush, một phát ngôn của đảng Cộng Hòa vốn dĩ rất dị ứng với vấn đề xã hội này, và dĩ nhiên là luôn luôn phản đối! Thế mà ông ấy nói sẽ đồng ý nếu con gái cưng muốn đi phá thai!? Cuộc đàm phán của Herb thành công! Thật không thể ngờ một cậu học trò mười ba tuổi lại có thể lập luận đến thế! Thầy Cohen vừa lau mồ hôi trán vừa gật đầu đồng ý quên đi mọi việc. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả.
Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút. Tôi hỏi anh ta: Giả sử ngay bây giờ có năm chiết máy bay quân thù trước mặt chúng ta và ở dưới kia tôi có một chiếc máy bay, anh có dám leo lên không? Bản tính linh hoạt, hiểu biết toàn diện, Andrew là một con người rất thú vị.
Remember? Remember you vowed. Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện. Bây giờ thì các bạn có thích dùng từ bạn biết không để mở đầu tất cả các câu nói của mình không?
Một cơn gió mạnh với tốc độ khủng khiếp quét qua chỗ chúng tôi đang đứng, rồi thổi bay đi tất cả giấy tờ, từ bảng danh sách các cầu thủ cho đến những tờ thống kê… Tôi và Joe Croghan không kịp hoàn hồn, chỉ còn biết nhìn mớ giấy tờ bay loạn xạ rồi mất hút… Hãy dùng từ dùng!!). Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao.