(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Bây giờ là 12h26 đêm. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Thật lòng, tôi muốn khóc. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.
- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Để người ta phải nể.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Như những lúc tôi không cần em. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Trước thì tháng gặp một hai lần. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.