Có thể anh ấy biết là anh ấy sẽ nhớ được. Tôi biết những gì bạn đang nói chỉ là vớ vẩn. Bất kể khi nào khen ai về diện mạo, trước tiên hãy cho nó chạy qua dụng cụ phán đoán cảm xúc của bạn.
Một khi bạn có thói quen ôm khi gặp ai đó, thì sự kìm nén cái ôm trong những cuộc gặp gỡ sau đó ít nhất có thể làm cho bạn bối rối hoặc thậm chí là thô thiển. Một số người thân thuộc thì thích Ồ, chào công tử hoặc zô. Một cuốn sách nổi tiếng của Malcolm Gladwell, Trong chớp mắt[3], đã dẫn chứng và khiến khái niệm này trở nên phổ biến.
Nếu người bạn đang nói chuyện với bạn qua điện thoại pha trò cười, bạn muốn cười rất to nhưng không muốn làm chói tai anh ta, hãy cầm điện thoại cách xa và cười ha hả. Dưới đây có thể là phép suy luận tinh tế nhất, nhưng nó chỉ đúng với một số mục đích. Khi giữ im lặng lúc đầu, bạn dã tạo ra một cảm giác bí hiểm.
Trong công việc cũng vậy. Khi bạn gặp gỡ những người bạn tiềm năng, chắc chắn trong giai đoạn đầu, cách biểu hiện cảm giác thoáng qua đã giảm bớt sự căng thẳng. Giorgio dường như đang đánh giá và nhận xét về tôi.
Thậm chí ông đã nhìn nó một hoặc hai lần trong khi chúng tôi trò chuyện. Loài người chúng ta sẽ chết hết, và sẽ chẳng còn nhu cầu thư điện tử nữa. Nào, đây là Mẹo nhỏ tuyệt vời để sử dụng nếu bạn đã từng phạm tội lớn hơn nhiều tội đến muộn!
Chắc sản phẩm đó bán chạy lắm. Nhưng hãy gọi lại cho tôi. Đám đông ngước nhìn lên bầu trời và vẫy tay khi Người giảm dung lượng máy tính biến mất vào vũ trụ nơi mà thư điện tử của chúng ta cũng biến mất.
Sau đó, được sự cho phép của họ, những tấm thẻ được xếp đôi với nhau và đọc cho cả lớp. Thậm chí ông đã nhìn nó một hoặc hai lần trong khi chúng tôi trò chuyện. Cuộc sống chảy trôi bình thường, mặc dù tôi thấy người đưa thư đã thực sự tránh mặt tôi.
Có phải mẹo này cho thấy tiếng cười là một điều kỳ thú lớn kế tiếp những hành động lắp máy, trao quyền, và trèo lên những cái cột với đồng nghiệp của bạn dưới danh nghĩa xây dựng đội ngũ? Sau đó cảm ơn cô ấy lần thứ hai, nêu rõ chi tiết bạn thích món quà đó như thế nào và tại sao. Bạn coi những kỷ niệm đó là sự kiện trọng đại, nhưng những người quen của bạn thì không.
Chắc chắn như vậy, đó là ý kiến hay nhưng chỉ ở mức bình thường thôi. Tôi chắc chắn là chuyện này đã từng xảy ra với bạn. Cạnh tranh không lành mạnh ư? Không phải dành cho những nhà đàm phán.
Steve, trợ lý của anh ấy, nói, Em không biết ạ. Carole là một đồng nghiệp ở công ty tôi đã từng làm việc và Danielle là giám sát của tôi (người mà Carole ghét cay ghét đắng). Và đương nhiên, ông ký thư bằng mực xanh!