Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Tay tiếp tục thả giấy vào. Xã hội loài người thì phải như thế. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Tôi chốt trong, không thưa. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ.
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Không biết thanh minh thế nào.
Mẹ không giúp được tôi đâu. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì.