Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Và vì thế, nó mạnh hơn. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Âm thanh lắng hẳn đi.