Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào. Thật là khó khăn và rắc rối. Tôi cười méo xẹo, còn chàng phi công thì vẫn chủ trương im lặng là vàng.
Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng. Đối với tôi, lần dự tiệc đông đúc khách khứa nào cũng khá hấp dẫn và mang chút thách thức. Anh dẫn chương trình.
Như câu chuyện về buổi tường thuật trực tiếp trận cầu giữa hai đội bóng Dolphins và Bills là một thí dụ. Chúng tôi trò chuyện rất thân mật và vui vẻ về cuộc sống. Williams Kunstler lại là một luật sư có giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ, quyết liệt và khẳng khái.
Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác. Chắc chắn người đối diện sẽ nhìn lại bạn bằng một đôi mắt hình viên đạn. Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện.
Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Họ hiểu bạn đang nói điều gì, họ thấy sự chân thật, tự nhiên của bạn. Cuối cùng thì có một người gọi Jack lại, ông Pickering, chủ một cửa hàng tạp hóa.
Không ngờ Moppo lại quay về trường. Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà bạn có. Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó.
Nhưng tất cả những gì cô ấy muốn nói chỉ là quan điểm về tôn giáo. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói. Lúc đầu chúng tôi nói về quá khứ, anh không biết rồi tôi sẽ hỏi anh cái gì.
Đơn giản chỉ nên nói: Chiếc váy này đẹp đấy! là tốt nhất. Đó là một câu chuyện khác… Nó nói với thầy hiệu trưởng: Khoan đã thưa thầy.
Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh. Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề. Hãy quay sang người đối diện và tìm hiểu về họ: Còn bạn thì sao, Mary? Bạn làm việc ở đâu?.
Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau. Thực tế minh chứng rõ ràng điều này. Và tên tuổi ông cũng nổi tiếng như nghệ thuật Stengelese của chính ông vậy.