Bạn chưa làm được gì cho họ. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Để tí nữa em bảo cháu vào.
Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Cũng có hôm ngủ khá say.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay.