Trẻ con hay người lớn. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Đơn giản là để sống.
Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Trông cậu buồn cười quá. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.