” Điều đó thực sự làm tôi bị tổn thương. Cả hai đều có thể trở nên dễ chịu khi họ muốn như vậy và cũng nhanh chóng trở nên dữ dằn (hoặc tệ hơn) tùy thuộc thái độ ấy phản ánh đúng tâm trạng hoặc sự quan tâm của họ. Coleman cũng có mặt lúc ấy.
Với Jobs, nó trông thật lộn xộn và chẳng có gì chuyên nghiệp cả. “Tôi đã không thể tưởng tượng được rằng chúng tôi có thể làm ra được một thứ gì đó đầy sức mạnh như iPhone và không cho phép những nhà phát triển có thể tạo nên được nhiều những ứng dụng”, ông nói. Jobs đã không hề vui mừng với những quảng cáo đầu tiên của iPad.
Cậu bé rất yêu thích nó. Điều này khiến Weeks choáng váng, là một người thoải mái và tự tin nhưng ông không quen được với tính cách khác thường của Jobs. ông ấy thà làm một kẻ nép vế còn hơn là một gã khổng lồ hèn mọn.
“Tại sao nó lại kinh khủng như vậy? ông hỏi một đồng nghiệp, Tom Schumacher. Ông đặc biệt thích nghe những sự tương phản giữa hai phiên bản của Goldberg Variations mà Glenn Gould đã thu âm. Ông có một bản ghi lại buổi hòa nhạc của Dylan và Joan Baez vào lễ Halloween năm 1964 tại hội những người yêu nhạc tại trung tâm Lincoln.
Eisner nói ông muốn tổ chức một cuộc họp với ban giám đốc điều hành, mặc dù ông không còn là một thành viên hoặc một nhân viên, và lên tiếng phản đối cuộc sáp nhập. "Khi tôi biết ông ấy làm mẹ Joanna mang thai tôi năm 23 tuổi, tôi đã rất ngạc nhiên!" “Ông ấy thường xuyên đi bộ bằng chân trần.
Nhưng khối lập phương NeXT là một ví dụ điển hình về nhu cầu thiết kế “đặc Jobs”. Mọi người có cùng cảm giác như vậy đối với các sản phẩm Apple. "Cứ như thể là có một sợi dây liên kết giữa chúng tôi", Sculley nhớ lại.
Cuối cùng mọi người sẽ phát hiện ra đó là Jobs. Chrissan Brennan bằng tuổi Jobs nhưng học kém một lớp. "Các bạn đã thất bại," ông nói, nhìn thẳng vào những người thuộc đội ngũ Lisa.
Nhưng Jobs thì không. Họ giống giới trẻ ở mọi nơi khác. ” Trong thời gian ńn lại để tung hô, mọi người nhìn nhau trong sự tôn kính, vài người gạt những giọt nước mắt xúc động.
Morris rất sẵn lòng đàm phán. Rubinstein đã rất tức giận với thứ ông cho là sự lằng nhằng của Fadell. Bệnh tật nhắc nhở rằng ông chẳng có gì để mất, vì thế ông nên tiến lên hết tốc lực.
Anh không gặp khó khăn gì khi cho phép người ở những nơi khác đăng ký vào danh sách chờ tại Memphis. Sự bế tắc cuối cùng cũng kết thúc vào một buổi tối thứ Bảy, vào tháng Ba năm khi Iger nhận được cuộc gọi từ cựu thành viên hội đồng cấp cao George Michell và những thành viên hội đồng quản trị khác. ông ấy không đặt niềm tin ở nơi xứng đáng.