Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.
Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.
Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.