Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác. Ông xét và thử giùm chiếc xe này giúp tôi. Ông Gaw tiếp: "Tôi cũng mới hay đây, khi kiếm địa chỉ của ông trong Điện thoại niên giám".
Trên mỗi lọ, tôi đã dán một miếng giấy tóm tắt, một cách linh động và rõ ràng, kết quả của cuộc điều tra của tôi về thứ kem đó. Cầm chiếc roi mây, bạn có thể bắt con nít vâng lời được. Họ chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm.
Ông trước làm giám đốc thương mãi tại xí nghiệp Johns Manville, hãng làm những mái nhà phòng hỏa và bây giờ chỉ huy phòng quảng cáo tại công ty Palmolive Peet, lại đồng thời làm hội trưởng "Liên đoàn" các nhà quảng cáo nữa. Trái lại, nên chứng minh cho nó thấy rằng chất độc trong thuốc làm hại bộ thần kinh và nếu nó không bỏ thuốc đi, thì có lẽ tới kỳ thi thể thao sau, nó sẽ thua anh em mất. Chính là văn sĩ Anh Charles Dickens.
Nhất là những bộ đồ giá đó. Ông cũng hiểu vậy chứ? Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu.
Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn. Một lần cũng vì thói quen đó, suýt gây nên một cuộc đấu gươm. Dùng cách đặt câu hỏi để khuyên bảo người ta".
Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người. Ông đã thắng được hết những nỗi thất vọng, những lời phúng thích cay chua, làm việc 12 giờ tới 16 giờ một ngày, chủ nhật hay ngày lễ cũng vậy. Lincoln không cần một người khuyên bảo, ông chỉ muốn có một bạn thân nghe ông nói và hiểu ông để ông trút tâm sự của ông thôi.
Ông ấy muốn nói mà tôi không để ông nói. Anh em cũng có trẻ trong nhà. Mắt lòa, cụ không trông rõ hình, nhưng câu hỏi độc nhất của cụ là: "Trong hình bà bận áo gì, cháu?".
Nếu chúng ta biết đem ra ánh sáng những tài năng sâu kín của những người ở chung quanh chúng ta, thì chẳng phải là ta chỉ dẫn đạo, cải thiện, phân phát họ mà thôi, ta còn cải tạo họ nữa. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó". Một người bán hàng chịu nai lưng 14 giờ một ngày nữa.
Về nghề ảo thuật, thiếu gì người biết nhiều hơn ông, nhưng ông có hai đức tính mà người khác không có: Alfred Adler, triết gia trứ danh, viết một cuốn sách rất hay đề là "Chân nghĩa của cuộc đời", trong đó ông nói: ! "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Vì người nào không còn lấy một nụ cười để tặng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết.
Cho nên, bắt đầu tháng ba là chúng tôi phải sa thải một số nhân viên đi. (Ông muốn! Ông muốn! Đồ ngu! Tôi không cần biết ông muốn cái gì hết; hãy nói cho tôi nghe cái mà tôi muốn). Đọc những lời chỉ trích của anh em, tôi buồn lắm, nhưng nó có ích cho tôi.